Một đôi tay mang bóng hình ma quỷ chỉ vì muốn giải nỗi oan khiên.
Một tấm lòng tựa Phật chỉ mong nhân gian được hưởng thái bình.
Trước tiên, hãy nhìn bé Tiểu Minh: bố công an mẹ y tá, gia đình cơ bản. Bé Minh từ bé rất ngưỡng mộ bố, cho nên chụp ảnh cũng khá ra dáng.
Thực ra so sánh anh Minh đã có tí tuổi tác với bạn Quân đang xuân sắc thì hơi khập khiễng, nên phải đưa anh hồi còn son để khẳng định anh đã từng đẹp giai. Các cậu đừng chê anh, dù sao ở anh cũng tỏa ra nét đẹp trí tuệ.
Còn son và còn thon. Tai to mặt nhớn, cằm chẻ nam tính, khuôn miệng cương nghị, ánh mắt sắc như dao.
Rất là tươi tắn, mơn mởn như nhánh cỏ sau lưng. Đây là hồi đi học ở trường cảnh sát.
Chụp ảnh tự sướng phong cách webcam blog 360 đình đám năm nào, phồng má kute phô mai que
Súng ống bùm chiu như phim Hồng Kông.
Anh Minh và chị Linh Đang – vợ anh. Chị Linh Đang là đàn em khóa dưới khoa Pháp y của anh Minh. Nhưng như một soái ca chân chính, anh đã khuyên chị chuyển nghề để mình anh khổ với nghề Pháp y là đủ. Chị dâu vẫn xinh dù bị dìm bởi phong cách mười năm về trước
Hồi sau thì anh Minh bắt đầu có tướng làm quan rồi =))))))))) Dân gian gọi là phát tướng, đi nhận thưởng cài hoa đỏ dễ thương.
Sau đây là một ít ảnh chụp khi anh Minh làm việc. Không lộng lẫy như phim đâu, đừng kỳ vọng nhiều.
Kín mít luôn. Anh Minh từng bị sư phụ mắng vì chưa trang bị đã vội lao đi xem xét.
Đây là cái mặt nạ chống độc nhưng không chống mùi trong truyền thuyết.
Cái kẹp mà anh sử dụng rất nhiều
Giải phẫu tử thi trong sự dõi theo của các đàn em.
Ảnh này chụp từ khá lâu rồi, nhìn kỹ sẽ thấy cái ván khám tra, đã từng được nhắc đến trong các vụ án.
Trong bộ phim chuyển thể cùng tên, có bạn cảnh sát Lâm Đào rất đẹp trai. Mà anh Đào trong miêu tả của anh Minh cũng cao to đẹp trai và thích khoe cơ bắp =)))))))) Hai anh là bạn thân từ hồi còn ở ký túc xá trại chó nghiệp vụ, còn bị sư phụ khinh cho, bảo phòng hai ông bẩn hơn chuồng chó. Tuy vậy anh Đào vẫn trong vòng bí ẩn, người thật chưa lộ diện mặc kệ dân tình háo hức. Ở nguyên tác thì Vương Đại Bảo là một người đàn ông 30 tuổi, lớn hơn Tần Minh. =)))))))
Cũng phải nói thêm, rằng đây là truyện chuyên về pháp y do một bác sĩ pháp y viết ra, những nhân vật trong này hầu hết được lấy nguyên mẫu từ người thật (thậm chí còn giữ nguyên tên không thèm đổi), không có soái ca mỹ nữ yêu đương, chỉ có một ông sư phụ hơn 40 tuổi, cực kì tài năng nhưng tính tình khó ở, một anh Minh mũm mĩm học giỏi, hay nói leo và hay bị mắng, thỉnh thoảng có thêm anh Đào đẹp trai, anh Bảo gầy tong teo hợp thành combo bị mắng 3 thành viên với Minh mặp. Truyện không chỉ nói riêng về các bác sĩ pháp y, mà còn viết rất nhiều điều về những người làm kỹ thuật hình sự. Có thể nói, đây là một bộ truyện mang tính hiện thực cao.
Những vụ án trong phim Pháp Y Tần Minh đều lấy từ trong truyện ra, nhưng xây dựng nhân vật và tình tiết phá án thì có nhiều điểm khác. Từ nguyên tác đã có một số điểm thay đổi để phù hợp với việc quay và phát hành phim, thí dụ như Tần Minh trong phim thực chất mang tính cách của Sư phụ, những lời thoại của Minh trong phim hầu hết đều là của Sư phụ. Còn Đại Bảo mới thực sự là người có nét tính cách giống Tần Minh trong truyện. Điều này cũng khá thú vị vì khi bạn đọc truyện đến những vụ án đó vẫn có cảm giác mới mẻ.
Lưu ý là mình rất thích phim và mê Trương Nhược Quân nha~ Để tránh bị mọi người hiểu lầm là không thích phim nên mang truyện ra so sánh. Tại nhiều người hỏi sao Minh trong phim với Minh trong truyện khác nhau nên mình viết giải thích ở đây luôn.
Mình lược dịch một đoạn trong quyển Ngón tay thứ mười một – tức là quyển được chuyển thể thành phim, ở vụ rán người ngay mở đầu phim, bạn sẽ thấy có sự khác biệt trong cuộc đối thoại giữa Tần Minh và Sư phụ
Sư phụ xách ống quần, ngồi xổm xuống nhìn một cái bát đựng thứ gì đó bóng mỡ, nói: “Chính là thứ đồ chơi này hả?”
“Chúng tôi đang cố phân biệt xem là ngón tay hay chân gà.” Một anh cảnh sát cười ngượng ngùng.
“Chưa phân biệt đã gọi chúng tôi đến à?” Tôi than thở.
“Nói vớ vẩn.” Sư phụ nói, “Ai cũng phân biệt được thì còn cần bác sĩ pháp y làm gì?”
Tôi gãi đầu, ngồi xổm xuống, nhìn thứ nằm trong bát.
Trong bát có một vật màu vàng sậm, so với ngón tay tôi thì nó nhỏ hơn khá nhiều. Nhìn kỹ thấy vật này dù đã bị rán qua dầu mỡ nhưng vẫn có thể nhận ra đường vân mờ mờ. Giữa vật đó có hai đường gấp, chia nó ra làm ba đoạn, nhìn qua thấy có lẽ là các đốt ngón tay.
Tôi lấy một cái kẹp, gắp thứ đó lên nhìn: “Ừm, nhìn không ra. So với tay người thì nhỏ hơn ngắn hơn, mà so với chân gà thì hơi to.”
Sư phụ nói: “Ngón tay phụ nữ sau khi bị rán lên cũng có thể co lại như thế.”
Tôi nghe mà căng hết da đầu: “Rán… Thi thể bị rán lên ấy ạ?”
Sư phụ không để ý đến biểu cảm hoảng sợ của tôi, nói: “Thế này đi, nói thử tôi nghe, anh định làm sao để xác định đây có phải ngón tay hay không?”
Tôi sửng sốt trong giây lát, đến khi sư phụ nhìn tôi chằm chằm thì mới hồi phục tinh thần: “Hả? À, cái này chắc không khó đâu. Xét nghiệm DNA là được.”
“À!” Hai cảnh sát cũng như hiểu ra.
“À cái gì mà à!” Sư phụ lườm hai người bọn họ, quay đầu nói với tôi, “Xét nghiệm DNA? Nếu thế tôi còn cần hỏi anh làm gì?”
Trước mặt nhiều người như vậy mà bị sư phụ tỉnh bơ tra hỏi thì đúng là vô cùng mất mặt. Tôi nhanh chóng lục tìm trong kiến thức nhân chủng học có hạn của mình nhưng vẫn chẳng tìm được điều gì có ích. Vì thế tôi chỉ có thể trưng ra bộ mặt hổ thẹn, lắc đầu.
Sư phụ hơi thất vọng, hừ một tiếng: “Bình thường thì đọc nhiều sách đến thế. Chắc anh cảm thấy mảng này không quan trọng, giờ gặp chuyện cứ như xe tuột xích.”
Ngoài ra nếu các bạn từng đọc Mười Tội Ác (Thập tông tội) thì sẽ nhận ra Tần Minh trong đó chính là ông béo nhà mình =))))))) và vụ án rán người ra mỡ kia có sự tham gia của đội Mười Tội Ác đấy. Được cái xem phim đã ghê, đọc truyện còn phá án tung bay hơn nữa cơ, các bạn cứ chuẩn bị tinh thần =))))))))))
Cuối cùng, dù anh Minh không đẹp trai ngầu ngất ngây như trong phim, ngoài đời anh chỉ là anh Minh mập mạp và tươi như một cái bông thôi. Hi vọng các bạn không bị shock trước sự chênh lệnh sắc vóc giữa phim và đời thật =))))))))) Mong rằng mọi người sẽ yêu thích bộ truyện này.
Nguồn: flytoourworld.wordpress.com